top of page

Trong hành trình thực hành nghệ thuật,

tôi đã từng thử sắp đặt bố cục theo luật xa gần, theo trật tự của phối cảnh.

Nhưng càng làm, tôi càng nhận ra điều đó không phải là con đường của mình.

Tôi không tìm kiếm sự hợp lý của hình khối,

mà đi tìm sự đồng hiện của cảm xúc – nơi không gian và thời gian hòa làm một,

nơi ký ức và hiện tại cùng thở trong một mặt phẳng sơn mài.

Trong tranh của tôi, mảng – nét – đậm nhạt không chỉ là yếu tố tạo hình,

mà là ngôn ngữ của tâm trạng.

Tôi quan sát cuộc sống không bằng đôi mắt, mà bằng cảm xúc lắng sâu bên trong.

Mỗi vệt mài, mỗi lớp sơn được phủ lên rồi mài đi,

là một lần tôi đối thoại với chính mình – giữa cái còn và cái mất,

giữa ánh sáng và bóng tối, giữa hiện thực và ký ức.

Sơn mài cho tôi quyền được chậm lại,

được lắng nghe những gì tinh tế và mong manh nhất.

Tôi chọn cách đơn giản hóa hình thể để giữ lại phần hồn – nơi cảm xúc lên tiếng.

Với tôi,

vẽ là cách tìm lại sự tĩnh lặng giữa cuộc sống ồn ào.

Mỗi bức tranh là một khoảng lặng, nơi tâm hồn con người được nhìn thấy,

được sẻ chia và được đồng cảm.

bottom of page