Sen và bản thể

Sen và Bản Thể – Hành trình nghệ thuật của sự kết nối
Trong dòng chảy của thời gian và cảm thức nội tại, “Sen và Bản Thể” là hành trình thị giác khám phá mối liên kết sâu xa giữa con người và thiên nhiên.
Sen không chỉ là một loài hoa — nó là một trạng thái tồn tại, một biểu tượng cho sự luân hồi, sinh – diệt, tàn – nở trong quan niệm Phật giáo. Từ bùn lầy, sen lặng lẽ vươn lên, nở từng cánh mỏng như thể đang thiền định giữa hỗn độn.
Với tôi, sen là biểu tượng của bản thể nguyên sơ: tĩnh lặng nhưng sống động, mềm mại nhưng kiên cường, đơn sơ nhưng thâm sâu.
Những hình ảnh người phụ nữ trong bộ tranh không chỉ là nhân vật — họ là hiện thân của sự kết nối giữa con người và tự nhiên, giữa cái hữu hình và cái vô hình. Trong từng ánh mắt, dáng ngồi, và cánh sen hé nở là một lời thì thầm: rằng chúng ta không tách biệt khỏi đất trời, mà chính là một phần của nó.
Sen là biểu tượng của sự thanh lọc — vượt lên bùn lầy để chạm tới cái đẹp thuần khiết. Nó không khoe sắc, mà tỏa sáng từ sự khiêm nhường; không tranh giành, mà hiện hữu như một lời nhắc nhở về sự tỉnh thức.
Trong thế giới hỗn độn, sen là điểm tĩnh. Trong hành trình sáng tạo, sen là người bạn đồng hành — dẫn lối cho cảm xúc, cho sự chiêm nghiệm, và cho sự trở về với chính mình.
Bộ tranh “Sen và Bản Thể” không chỉ là tập hợp hình ảnh — mà là một không gian thiền họa, nơi người xem được dừng lại, lắng nghe và cảm nhận sự sống đang thở trong từng sắc màu.