top of page

Tranh sơn mài – linh hồn của nghệ thuật Việt

Tranh sơn mài không chỉ là một chất liệu hội họa —

mà còn là linh hồn của nghệ thuật Việt.

Từ những lớp sơn then, sơn cánh gián, đến vỏ trứng,

vàng bạc ẩn hiện qua nhiều lần mài,

sơn mài là sự kết hợp giữa lao động, cảm xúc và thời gian.

Mỗi bức tranh không chỉ được vẽ nên, mà được “thai nghén” và “nuôi dưỡng” bằng sự kiên nhẫn,

bằng nhịp thở chậm rãi của người nghệ sĩ.

Từ lâu, sơn mài Việt Nam đã trở thành một trong những niềm tự hào lớn của mỹ thuật dân tộc.

Khác với sơn mài Trung Hoa hay Nhật Bản — vốn chú trọng tính trang trí —

tranh sơn mài Việt đi vào chiều sâu của tâm hồn.

Những bức tranh ấy không phô trương màu sắc mà lặng lẽ toả sáng trong không gian,

mang lại cảm giác tĩnh tại, thiền định.

Sơn mài gắn bó với người họa sĩ Việt Nam như một mối duyên bền bỉ,

ở đó, mỗi lớp sơn, mỗi đường mài đều là một phần của ký ức và trải nghiệm.

Cái đẹp của sơn mài không nằm ở sự lộng lẫy mà ở độ trong, độ lắng, độ ẩn hiện —

nơi ánh sáng được tìm thấy qua mảng tối, và cảm xúc được khơi gợi qua sự im lặng của vật chất.

Trong nhịp sống hiện đại, khi nhiều người tìm đến các chất liệu nhanh và tiện,

sơn mài vẫn giữ cho mình sự chậm rãi riêng.

Nó như một triết lý sống: muốn chạm đến cái đẹp thật sự, phải biết đi qua nhiều lớp, mài dũa,

và giữ nguyên cảm xúc ban đầu.

Với tôi, sơn mài không chỉ là chất liệu. Đó là một hành trình nội tâm,

nơi cảm xúc được dồn nén và giải toả qua từng lớp sơn.

Mỗi tác phẩm sơn mài là một cuộc trò chuyện thầm lặng giữa người nghệ sĩ và thời gian.

bottom of page